at Capitol.  June 19.1996

 

 

with Sen. JohnMc Cain

 

with Congressman Bob Barr

with General John K Singlaub

CNBC .Fox .FoxAtl .. CFR. CBS .CNN .VTV.

.WhiteHouse .NationalArchives .FedReBank

.Fed Register .Congr Record .History .CBO

.US Gov .CongRecord .C-SPAN .CFR .RedState

.VideosLibrary .NationalPriProject .Verge .Fee

.JudicialWatch .FRUS .WorldTribune .Slate

.Conspiracy .GloPolicy .Energy .CDP .Archive

.AkdartvInvestors .DeepState .ScieceDirect

.NatReview .Hill .Dailly .StateNation .WND

-RealClearPolitics .Zegnet .LawNews .NYPost

.SourceIntel .Intelnews .QZ .NewAme

.GloSec .GloIntel .GloResearch .GloPolitics

.Infowar .TownHall .Commieblaster .EXAMINER

.MediaBFCheck .FactReport .PolitiFact .IDEAL

.MediaCheck .Fact .Snopes .MediaMatters

.Diplomat .NEWSLINK .Newsweek .Salon

.OpenSecret .Sunlight .Pol Critique .

.N.W.Order .Illuminatti News.GlobalElite

.NewMax .CNS .DailyStorm .F.Policy .Whale

.Observe .Ame Progress .Fai .City .BusInsider 

.Guardian .Political Insider .Law .Media .Above

.SourWatch .Wikileaks .Federalist .Ramussen

.Online Books .BREIBART.INTERCEIPT.PRWatch

.AmFreePress .Politico .Atlantic .PBS .WSWS

.NPRadio .ForeignTrade .Brookings .WTimes

.FAS .Millenium .Investors .ZeroHedge .DailySign

.Propublica .Inter Investigate .Intelligent Media  

.Russia News .Tass Defense .Russia Militaty

.Scien&Tech .ACLU .Veteran .Gateway. DeepState

.Open Culture .Syndicate .Capital .Commodity

.DeepStateJournal .Create .Research .XinHua

.Nghiên Cứu QT .NCBiển Đông .Triết Chính Trị

.TVQG1 .TVQG .TVPG .BKVN .TVHoa Sen

.Ca Dao .HVCông Dân .HVNG .DấuHiệuThờiĐại

.BảoTàngLS.NghiênCứuLS .Nhân Quyền.Sài G̣n Báo

.Thời Đại.Văn Hiến .Sách Hiếm.Hợp Lưu  

.Sức Khỏe .Vatican .Catholic .TS KhoaHọc

.KH.TV .Đại Kỷ Nguyên .Tinh Hoa .Danh Ngôn

.Viễn Đông .Người Việt.Việt Báo.Quán Văn

.TCCS .Việt Thức .Việt List .Việt Mỹ .Xây Dựng

.Phi Dũng .Hoa Vô Ưu.ChúngTa .Eurasia.

 CaliToday .NVR .Phê B́nh . TriThucVN

.Việt Luận .Nam Úc .Người Dân .Buddhism

.Tiền Phong .Xă Luận .VTV .HTV .Trí Thức

.Dân Trí .Tuổi Trẻ .Express .Tấm Gương

.Lao Động .Thanh Niên .Tiền Phong .MTG

.Echo .Sài G̣n .Luật Khoa .Văn Nghệ .SOTT

.ĐCS .Bắc Bộ Phủ .Ng.TDũng .Ba Sàm .CafeVN

.Văn Học .Điện Ảnh .VTC .Cục Lưu Trữ .SoHa

.ST/HTV .Thống Kê .Điều Ngự .VNM .B́nh Dân

.Đà Lạt * Vấn Đề * Kẻ Sĩ * Lịch Sử *.Trái Chiều

.Tác Phẩm * Khào  Cứu * Dịch Thuật * Tự Điển *

THÁNG 01-2023

 

US DEBT CLOCK . WORLDOMETERS .TRÍ TUỆ MỸ . SCHOLARSCIRCLE. CENSUS - SCIENTIFIC- COVERTACTION

EPOCH - ĐKN - REALVOICE - JUSTNEWS - NEWSMAX - BREIBART - WARROOM - REDSTATE - PJMEDIA - EPV - REUTERS - AP - NTD - REPUBLIC - VIỆT NAM - BBC - VOA - RFI - RFA - HOUSE - TỬ VI - VTV - HTV - PLUTO - BLAZE - INTERNET - SONY - CHINA - SINHUA - FOXNATION - FOXNEWS - NBC - ESPN - SPORT - ABC- LEARNING - IMEDIA - NEWSLINK - WHITEHOUSE- CONGRESS - FED REGISTER - OAN - DIỄN ĐÀN - UPI - IRAN - DUTCH - FRANCE 24 - MOSCOW - INDIA - NEWSNOW  NEEDTOKNOW - REDVOICE - NEWSPUNCH - CDC - WHO - BLOOMBERG - WORLDTRIBUNE - WND - MSNBC- REALCLEAR

POPULIST PRESS - PBS - SCIENCE - HUMAN EVENT - REPUBLIC BRIEF - AWAKENER - TABLET - AMAC - LAW - WSWS - PROPUBICA -INVESTO -CONVERSATION - BALANCE - QUORA - FIREPOWER - GLOBAL- NDTV- ALJAZEE- TASS- DAWN

 

   

NHẬN ĐỊNH - QUAN ĐIỂM

 

THÁNG 01-2023

 

Một chế độ chuyên chế vĩnh viễn và phổ quát?

 

Micheal Anton

GettyImages-1168038691-1210×423

Liệu giấc mơ cánh tả có nằm trong tầm tay? Nếu Tổng thống Trump thua, chúng tôi sẽ t́m ra.

Tiểu luận này ban đầu xuất hiện trong  American Greatness .—Eds.

 

Sau câu hỏi “Liệu năm 2020 có phải là một  cuộc bầu cử 'Chuyến bay 93 không?'”, câu hỏi mà tôi thường nghe nhất là “Điều ǵ xảy ra nếu Trump thua?”

 

Thật không may, câu trả lời cho câu hỏi đầu tiên là có, nhưng c̣n hơn thế nữa.

Bản tóm tắt tl;dr của câu trả lời cho câu hỏi thứ hai là: nhiều hơn thế nữa. Hơn tất cả các xu hướng, chính sách và thực tiễn đă cách mạng hóa cuộc sống của người Mỹ trong những năm 1960, làm giàu cho giai cấp thống trị và những người lính chân chính của họ với cái giá phải trả của nước Mỹ trung lưu, làm xói ṃn các quyền và tự do tự nhiên và được bảo đảm theo hiến pháp của chúng ta, làm suy thoái nền văn hóa và con người của chúng ta, và làm ô danh di sản và lịch sử của chúng ta. Cuộc chiến chống lại những người tự nhận ḿnh là người Mỹ, và chỉ là người Mỹ, những người yêu đất nước của họ bất chấp  những khiếm khuyết của nó - những người chắc chắn trong xương tủy rằng sức mạnh và vinh quang của nó vượt xa  những thiếu sót trong lịch sử và hiện tại - được tiến hành bởi những người ghét nước Mỹ và Người Mỹ, những người muốn tiêu diệt cái trước và đè bẹp cái sau, sẽ tiếp tục.

 

Hai câu hỏi quan trọng là liệu cuộc chiến đó sẽ tăng cường hay giảm bớt và liệu nó có thể giảm bớt một cách công khai nhưng tăng cường một cách ngấm ngầm. Những câu hỏi đó sẽ được khám phá trong phần tiếp theo.

Đầu tiên, mặc dù, một cảnh báo cần thiết. Một lời đáp lại mệt mỏi, ngụy biện, thiếu thiện chí và không thể tránh khỏi đối với lập luận của tôi sẽ diễn ra như thế này: “Trump là tổng thống; do đó, các bạn phụ trách; 'giai cấp thống trị' mà bạn nói đến bao gồm anh ta và bạn. V́ vậy, bạn đang nói dối và mâu thuẫn với chính ḿnh khi chỉ trích một 'giai cấp thống trị' được cho là đang điều hành đất nước theo cách mà bạn không thích.”

Không. Câu nói chính xác duy nhất trong phần tóm tắt ở trên là “Trump là tổng thống.” Và cảm ơn Chúa v́ điều đó; chúng tôi sẽ tồi tệ hơn nhiều nếu anh ấy không như vậy.

Nhưng kinh nghiệm trong nhiệm kỳ đầu tiên của Trump cho thấy chức vụ tổng thống thực sự yếu kém  như thế nào —không chỉ về mặt hiến pháp và lịch sử, mà trên hết là hiện tại. Chúng tôi biết những quyền hạn được liệt kê mà tổng thống được cho là có, và cả những quyền lực mà các nhánh khác của chính phủ được cho là có và không có. Hiến pháp và các điều lệ cơ bản khác về các quyền tự do của chúng ta—“giấy da”—đă nói rơ tất cả những điều đó. Chúng tôi cũng biết “sơ đồ tổ chức” của chính phủ liên bang trông như thế nào trên giấy tờ: một “nhà điều hành thống nhất” với một bảng chữ cái gồm các cơ quan báo cáo với tổng thống và do đó, về lư thuyết, đáp ứng các chỉ thị của ông.

Nhưng thực tế, đến bây giờ, mọi người nên rơ ràng. Chính phủ của chúng tôi không bao giờ hoạt động theo những từ được nâng cao trên giấy da, và Tổng thống Trump không kiểm soát cơ quan hành pháp. Tôi nói điều này không phải để chê bai tổng thống mà chỉ để nói lên một sự thật rơ ràng. Không c̣n nghi ngờ ǵ nữa, anh ấy đă làm hết sức ḿnh. Tôi nghi ngờ rằng bất cứ ai khác có thể đă làm tốt hơn. Nhưng trong khi phải đối mặt với một cuộc nổi dậy gần như toàn cầu từ mọi trung tâm quyền lực trong xă hội của chúng ta, đặc biệt là bao gồm cả các cơ quan mà ông được bầu để lănh đạo, th́ đương nhiên ông thấy rất khó để khiến bộ máy quan liêu liên bang làm theo những ǵ ông yêu cầu.

Khó khăn đó đă làm tôi kinh ngạc. Tôi đă làm việc trong bộ máy hành chính liên bang trong bốn năm đầu tiên của Chính quyền George W. Bush đầu tiên. Từ bên trong, tôi đă thấy chính phủ thường trực hoặc nhà nước hành chính hoặc “nhà nước ngầm” hoặc bất cứ thứ ǵ bạn muốn gọi nó đă làm suy yếu một tổng thống mà họ hầu như đồng ư. Tôi biết trước rằng, nếu Donald Trump giành chiến thắng trong cuộc bầu cử năm 2016, th́ nỗ lực hạ bệ ông ấy từ bên trong sẽ làm lu mờ những ǵ đă xảy ra với Bush. V́ không giống như tổng thống thứ 43, người chỉ đơn thuần có một vài quan điểm không được ưa chuộng với nhà nước ngầm, tổng thống thứ 45 đă thực hiện một chương tŕnh bác bỏ gần như hoàn toàn giáo điều và thông lệ của giai cấp thống trị.

Tuy nhiên, tôi đă đánh giá quá thấp mức độ “kháng cự” sẽ tồi tệ như thế nào. Trong giấc mơ điên rồ nhất của ḿnh, tôi cũng chưa bao giờ tưởng tượng được rằng các cơ quan t́nh báo và thực thi pháp luật liên bang sẽ cố gắng quy kết tổng thống với một “tội ác” giả mạo, mở một cuộc điều tra kéo dài hai năm vô nghĩa về một vụ lừa đảo, sau đó luận tội ông ấy về thời gian thanh toán viện trợ nước ngoài, tất cả trong khi nói dối hàng ngày với công chúng Mỹ.

Một lần nữa, tôi cũng đă nh́n thấy con quái vật từ bên trong trong nhiệm kỳ ngắn ngủi của ḿnh tại Nhà Trắng của Tổng thống Trump. Với các yêu cầu phân loại và không tiết lộ, tôi không thể nói nhiều về điều đó. Nhưng tôi có thể  nói điều này: nếu có bất cứ điều ǵ thay đổi so với thời gian tôi làm việc trong Chính quyền Bush, th́ đó là nhà nước thâm căn cố đế ngày nay mạnh hơn rất nhiều so với lúc đó, và sẵn sàng sử dụng sức mạnh của ḿnh hơn—một cách công khai—để hạ thấp, làm suy yếu, phá vỡ , và không tuân lệnh tổng thống. Thậm chí, trong nhiều trường hợp, làm ngược lại hoàn toàn những ǵ họ đă được ra lệnh.

V́ vậy, chúng ta không nên phàn nàn về những điều chưa làm được trong nhiệm kỳ đầu tiên của Tổng thống Trump. Thay vào đó, chúng ta nên biết ơn về tất cả những điều anh ấy đă làm được—và hy vọng anh ấy có thể làm được nhiều hơn nữa trong nhiệm kỳ thứ hai.

 

Chủ nghĩa tân tự do măi măi?

Nhưng bài luận này nói về những ǵ có thể xảy ra nếu anh ấy thua cuộc.

Kết quả hợp lư nhất sẽ là sự quay trở lại quỹ đạo và sự đồng thuận “tân tự do” vào khoảng năm 2015. Một cái tên chính xác hơn có thể là “chủ nghĩa tự do cánh tả-quản lư”, v́ hệ tư tưởng cai trị này là từ trên xuống, quan liêu và phản dân chủ, cam kết kỹ thuật xă hội và chính trị khiếu nại, đồng thời làm suy yếu đức hạnh và thúc đẩy điều xấu. Nhưng đó là điều ǵ đó chỉ là câu nói cửa miệng, và “tân tự do”, dù tốt hay xấu, đă được chấp nhận rộng răi.

 

Chủ nghĩa tân tự do đề cao vấn đề “nguyên tắc” quốc tế hơn quốc gia; nó bác bỏ cái sau là hẹp ḥi, cá biệt, tù túng, thậm chí cố chấp, và tôn vinh cái trước là quốc tế và khai sáng. Chủ nghĩa tân tự do (hiện tại) buộc phải coi các quốc gia và biên giới là những trở ngại đáng tiếc và vô ích nhưng nó mong chờ một thời điểm mà những phiền toái như vậy cuối cùng sẽ măi măi ở phía sau nhân loại.

Cho đến thời điểm đó, chủ nghĩa tân tự do hoạt động nhằm biến quyền lực nhà nước thành những công cụ có nhiệm vụ chính không phải là đảm bảo hạnh phúc hay lợi ích của từng dân tộc hay quốc gia mà thay vào đó là thực thi trật tự tân tự do quốc tế—đặc biệt là sự di chuyển của vốn, hàng hóa và lao động xuyên biên giới theo những cách có lợi cho giai cấp thống trị tân tự do xuyên quốc gia. Trên thực tế, điều này dẫn đến sự hợp tác rộng răi, chặt chẽ giữa doanh nghiệp và chính phủ—hay điều mà những người theo chủ nghĩa tân tự do gọi một cách hoa mỹ là “quan hệ đối tác công-tư”.

Cụm từ nghe có vẻ lành tính này—ai có thể phản đối việc “hợp tác”, việc chính phủ và doanh nghiệp “cùng nhau giải quyết vấn đề”?—che giấu một thực tế đen tối hơn. Những ǵ nó thực sự  mô tả là việc sử dụng quyền lực nhà nước để phục vụ các mục đích tư nhân, theo sự chỉ đạo của tư nhân. Những người ủng hộ nó luôn bỏ qua chi tiết nhỏ rằng doanh nghiệp lớn là đối tác cấp cao  .

Do đó, chẳng hạn, nếu không có Trump, chính sách đối ngoại - chức năng cơ bản của công chúng là "cung cấp pḥng thủ chung" - sẽ được định hướng lại nhiều hơn xung quanh việc đảm bảo các mô h́nh và mô h́nh thương mại, thuế và lao động ("di cư") có lợi cho nền tài chính và các công ty lớn. kinh doanh. Những người bảo thủ ở Mỹ, vẫn chống lại “quy định của chính phủ” như thể nước Mỹ bị mắc kẹt trong Ngày con rắn năm 1981, vẫn chưa nắm bắt được thực tế rằng phần lớn các chính sách của đất nước này được định hướng xoay quanh việc đảm bảo các chế độ thương mại, thuế và lao động (“di cư”) có lợi tài chính và kinh doanh lớn.

Quyền lực thực sự trong trật tự tân tự do không nằm ở các quan chức được bầu (hoặc được bổ nhiệm) và “các nhà lănh đạo thế giới”; họ—hoặc hầu hết trong số họ—là tầng lớp đầy tớ. Quyền lực thực sự nằm ở các nhà tài trợ của họ: các chủ ngân hàng, giám đốc điều hành, nhà tài chính và đầu sỏ công nghệ — một số người trong số họ thỉnh thoảng ra tranh cử và giành được chức vụ, nhưng hầu hết trong số họ, hầu hết thời gian, sẵn sàng mua chuộc những người làm như vậy. Kết quả cuối cùng là như nhau: chủ nghĩa toàn cầu hóa kinh tế và tài chính hóa, củng cố quyền lực trong một tầng lớp bề ngoài là “dân chủ” nhưng thực chất là bán cha truyền con nối, được thúc đẩy bởi chủ nghĩa tự do xă hội.

Sự đồng thuận này và những người hưởng lợi từ nó vẫn chịu trách nhiệm rất nhiều về nước Mỹ ngày nay. Họ kiểm soát mọi thứ: các tập đoàn, ngân hàng, công ty công nghệ, phương tiện truyền thông (di sản và xă hội), trường đại học, trường tiểu học và trung học, quỹ, tổ chức tôn giáo chính và tất nhiên là toàn bộ bộ máy hành chính liên bang. Họ cũng kiểm soát, trong tất cả, trừ các quận và thành phố đỏ nhất, chính quyền địa phương và các cơ quan. Vậy th́ có ǵ ngạc nhiên khi tổng thống khó có thể cầm quyền chống lại sự đồng thuận của phái tân tự do?

Trung tâm quyền lực hàng đầu duy nhất mà giai cấp thống trị hiện không có chính là Nhà Trắng. Nếu (hoặc khi nào) họ lấy lại được, các đường nét cơ bản của chế độ trở lại b́nh thường sẽ giống như những ǵ họ đă làm ở thời kỳ đỉnh cao của Chính quyền Obama—hoặc, trong nhận thức muộn màng, Đế chế Bush-Clinton-Bush-Obama: một liên minh cao-thấp chống lại tầng lớp trung lưu để phục vụ công nghệ lớn, tài chính cao và vốn thức dậy. Việc thần thánh hóa việc nhập cư, sự tôn vinh thương mại “tự do”, lễ kỷ niệm vui nhộn về việc cảnh sát sử dụng vũ lực ở những nơi trên thế giới mà hầu hết người Mỹ thậm chí không thể gọi tên: mong đợi nhiều hơn thế nữa.

“Trở lại b́nh thường” cũng sẽ yêu cầu bộ máy tuyên truyền của giai cấp thống trị phải tăng cường xử lư tất cả những “thất bại” bị cáo buộc của cuộc bầu cử tổng thống Trump. Rút khỏi Hiệp định Đối tác Xuyên Thái B́nh Dương (mà ngay cả Hillary Clinton đă từ chối vào năm 2016)? Thảm họa! Chơi ngay vào tay Trung Quốc và xa lánh các đồng minh của chúng ta! Đổ lỗi cho Trung Quốc về virus corona? Một thảm họa khác! Phân biệt chủng tộc và bài ngoại và xa lánh một đối tác thương mại quan trọng!

Tính nhất quán trên bề mặt không phải là thế mạnh của các nhà tuyên truyền đương đại của Mỹ. Tuy nhiên, có một sự nhất quán cơ bản: bất kỳ tuyên bố nào phục vụ lợi ích của giai cấp thống trị và làm tổn thương Trump và những người ủng hộ ông đều tốt. Giai đoạn = Stage.

Do đó, mong đợi được nghe những lời tố cáo vô tận về các thỏa thuận thương mại được đàm phán lại của Trump là thảm họa — và không quan trọng. Tương tự, về vấn đề nhập cư, câu chuyện sẽ là: tư tưởng bài ngoại phân biệt chủng tộc của Trump là một phản ứng thái quá mang tính phân biệt chủng tộc đối với một vấn đề không có vấn đề—đă làm tê liệt nền kinh tế của chúng ta bằng cách tước đi những người lao động đang rất cần…khi tỷ lệ thất nghiệp trên 15 phần trăm. Về chính sách đối ngoại, đường lối đă sẵn là: Sự liều lĩnh của Trump có nguy cơ dẫn đến một cuộc chiến tranh thảm khốc—trong khi ông ta liều lĩnh rút quân đội Mỹ ra khỏi các vùng chiến sự ở Syria và Afghanistan và cố gắng đàm phán một thỏa thuận ḥa b́nh với Triều Tiên.

 

Chỉ hơn thế nữa

Tất cả các xu hướng “thời kỳ hậu Chiến tranh Lạnh” mà Trump chống lại và đă phản đối hoặc t́m cách tiết chế sẽ được tăng cường. Giai cấp thống trị sẽ ngay lập tức quay trở lại đề cao quốc tế hơn quốc gia trong khi chỉ khoan dung quốc gia chừng nào quyền lực nhà nước được sử dụng để củng cố trật tự tân tự do quốc tế và thực thi các sắc lệnh của nó nhằm tạo thuận lợi cho việc di chuyển vốn, hàng hóa và lao động qua biên giới theo nhiều cách mà có lợi cho ḿnh.

Nền kinh tế thậm chí sẽ trở nên giả tạo và gian lận hơn. Chúng ta sẽ kiểm tra các định luật sắt về lực hấp dẫn kinh tế được cho là - chẳng hạn, liệu có thể duy tŕ một loại tiền pháp định vô thời hạn với việc in tiền vô tận hay không và liệu đồng đô la có thể duy tŕ trạng thái dự trữ toàn cầu trong thời gian dài hay không. Gian lận diễn ra càng lâu th́ càng cần nhiều gian lận.

Nh́n chung, nền kinh tế sẽ trở nên công nghệ hóa hơn, tài chính hóa hơn, tập trung hơn ở các vùng ven biển và bất b́nh đẳng hơn. Mong đợi người giàu ngày càng giàu hơn và tầng lớp trung lưu biến mất. Tiền lương sẽ giảm.

COVID-19 là một món quà trời cho đối với các nhà tài phiệt, những người đang liếm láp khi hết doanh nghiệp nhỏ này đến doanh nghiệp nhỏ khác thất bại, khiến người Mỹ không c̣n lựa chọn nào khác ngoài việc tiêu bất cứ số tiền nào họ có cho các công ty khổng lồ.

V́ các doanh nghiệp nhỏ là một trong những chỗ dựa cuối cùng của tầng lớp trung lưu (do sự biến mất, thông qua gia công phần mềm và nhập cư, các công việc của người Mỹ có thu nhập trung b́nh tại các công ty lớn), nên những ǵ c̣n lại của tầng lớp trung lưu sẽ bị thu hẹp hơn nữa. Nếu có vẻ khó tin—đúng như vậy—rằng thị trường tài chính đang ở hoặc gần mức cao nhất mọi thời đại khi GDP sụt giảm, tỷ lệ thất nghiệp đạt mức chưa từng thấy kể từ Đại suy thoái, và các thành phố và thị trấn của chúng ta đă nhiều lần bị cướp phá, cướp phá và đốt cháy trong nhiều năm. ba tháng liên tiếp, lư do lớn nhất là sự củng cố quyền kiểm soát của công ty đối với nền kinh tế.

Đừng mong đợi sức mạnh và sự giàu có tăng lên rất nhiều của các công ty lớn sẽ chảy xuống tay anh chàng nhỏ bé. Doanh nghiệp Mỹ yêu thích cái gọi là “nền kinh tế hợp đồng biểu diễn”, một cách nói uyển chuyển cho “Chúng tôi không phải trả tiền trợ cấp!” Dịch vụ chăm sóc sức khỏe do người sử dụng lao động cung cấp sẽ biến mất đối với tất cả, trừ những giám đốc điều hành cấp cao nhất, một xu hướng sẽ khiến một số h́nh thức y tế xă hội hóa trở thành tất yếu. Chất lượng chăm sóc sẽ giảm đối với tất cả, trừ những người ở cấp cao nhất, những người có thể mua chuộc hệ thống chính phủ. Tuy nhiên, cuối cùng, ngay cả sự chăm sóc của họ cũng sẽ suy giảm, v́ sẽ không c̣n đủ tiền trong hệ thống để tiếp tục đổi mới y tế.

Đối với ba vấn đề lớn của Trump—nhập cư, thương mại và chiến tranh—nước Mỹ sẽ trở lại hiện trạng trước đó, và sau đó là xa hơn nữa.

Biden đă hứa sẽ ân xá cho mọi người nhập cư bất hợp pháp hiện đang ở trong nước. Theo một nghiên cứu của Yale năm 2018, đó là ít nhất 22 triệu người — tất cả những người này, theo luật nhập cư ngu ngốc của Hoa Kỳ, sẽ ngay lập tức đủ điều kiện để đưa người thân sang với danh nghĩa “đoàn tụ gia đ́nh”. Nếu mỗi người Mỹ mới nhập cư chỉ mang theo một người họ hàng, th́ đó là 20 triệu người nhập cư mới chỉ riêng trong nhiệm kỳ đầu tiên của Biden. Và không có ǵ trong luật ngăn cản mọi người mang theo nhiều hơn một. Hầu hết tài trợ một số.

Một lệnh ân xá như vậy, một khi bộ máy Dân chủ có tất cả mọi người đăng kư bỏ phiếu, sẽ khiến nhiều bang màu tím chuyển thành màu xanh lam vĩnh viễn. Đó là toàn bộ vấn đề. Sau đó, bản đồ bầu cử sẽ trở nên bất khả thi đối với đảng Cộng ḥa để giành lại chức tổng thống. Đó cũng là điểm.

Ngoài ân xá, sẽ không có lư do ǵ để thực thi bất kỳ luật nhập cư nào của chúng tôi. Chúng tôi đă chứng kiến ​​toàn bộ cộng đồng trở nên quá tải về mặt nhân khẩu học trong ṿng một hoặc hai thập kỷ. Điều đó sẽ tiếp tục xảy ra, nhưng ở quy mô rộng hơn nhiều.

Việc tự ngăn ḿnh khỏi những hậu quả cũng sẽ trở nên khó khăn và tốn kém hơn nhiều, điều đó có nghĩa là số lượng, hoặc ít nhất là tỷ lệ, những “người chiến thắng chế độ” có đủ khả năng chi trả cho các trường tư thục hoặc ngoại ô “tốt” sẽ giảm xuống trong khi tỷ lệ này của "những người thua cuộc" tăng lên. Kết quả là, tỷ lệ sinh của người bản địa có khả năng giảm hơn nữa, trong khi các bệnh lư như nghiện ngập sẽ tăng lên và tuổi thọ sẽ giảm.

Về thương mại, chính phủ sẽ trở lại thông lệ ban hành chính sách để làm giàu thêm cho người giàu, bất kể hậu quả đối với tầng lớp trung lưu và lao động. Về chiến tranh, các chi tiết cụ thể khó dự đoán hơn v́ không bao giờ rơ ràng (ít nhất là với tôi) giai cấp thống trị thu được ǵ từ cuộc xung đột bất tận, vô nghĩa và không phân thắng bại. Nhưng họ chắc chắn có hứng thú với nó, điều đó có nghĩa là chúng ta nên mong đợi nhiều hơn, với tất cả những hậu quả tiêu cực kèm theo: nhiều cái chết hơn, nhiều tài sản của quốc gia ch́m đắm trong những cuộc phiêu lưu lăng phí, sự xói ṃn liên tục của quân đội và sự phung phí hơn nữa của quốc gia chúng ta. niềm kiêu hănh, uy tín quốc tế, và nhiều thanh niên ưu tú nhất của chúng ta.

 

Sự thông đồng của chính phủ với các doanh nghiệp lớn, đặc biệt là công nghệ và tài chính, và việc nhượng lại cho các tập đoàn những vùng lănh thổ rộng lớn mà nhà nước từng chiếm giữ độc quyền sẽ tăng cường và mở rộng. Việc “phi cá nhân hóa” những người bất đồng chính kiến ​​sẽ bắt chước những ǵ chính phủ Trung Quốc thực hiện thông qua “hệ thống tín nhiệm xă hội” của họ: xếp hạng mọi người dựa trên ư kiến ​​của họ—và ư kiến ​​của người dân tộc về họ—và sau đó cấp hoặc hạn chế quyền tiếp cận các quyền tự do và dịch vụ cơ bản. Điều này sẽ và đă và đang được chứng minh bởi v́ nó được thực hiện chủ yếu bởi khu vực tư nhân, cho dù bởi các doanh nghiệp v́ lợi nhuận ngăn cản mọi người tham gia vào toàn bộ các lĩnh vực hay “các tổ chức phi lợi nhuận” như Trung tâm Luật Đói nghèo Miền Nam xác định các mục tiêu.

Nếu bạn nghĩ rằng chúng tôi đă giám sát hàng loạt, chỉ cần chờ đợi. Chính phủ và các công ty công nghệ đă hợp tác với nhau, cái sau giúp cái trước để đổi lấy sự ưu đăi về thuế, quy định và nhập cư. Nhiều hơn nữa đang đến, và trên quy mô lớn hơn.

Khi những lần kiểm tra cuối cùng về sự thông đồng như vậy từ Chính quyền Trump không c̣n nữa, hăy mong đợi sự kiểm duyệt chung và đàn áp những người bất đồng chính kiến ​​​​này sẽ tăng lên theo mức độ lớn hơn. Cánh tả cuối cùng đă t́m ra cách xoay quanh Tu chính án thứ nhất: hợp nhất tất cả “bài phát biểu” và biểu hiện của công chúng vào một số nền tảng của khu vực tư nhân do các nhà tài phiệt điều hành và nhân viên của waratati; hăy để họ làm bất cứ điều ǵ họ muốn và khi có ai phàn nàn, hăy trả lời rằng “đây là những công ty tư nhân có thể điều hành hoạt động kinh doanh của họ theo cách họ muốn; bạn không cần phải sử dụng nền tảng của họ và nếu bạn không thích nó, hăy bắt đầu nền tảng của riêng bạn.” Cánh tả biết rằng họ có thể tin tưởng vào những người theo chủ nghĩa tự do vui vẻ, thân thiện với việc phun lửa để hát giai điệu đó to nhất. Tự do ngôn luận như chúng ta đă biết—như những người sáng lập của chúng ta khẳng định là nền tảng tự nhiên của các quyền chính trị,

Playbook đă được mở rộng sang lĩnh vực ngân hàng và tín dụng. Ngày càng đi ngược lại quan điểm của giới tinh hoa là thấy ḿnh bị khóa khỏi hệ thống tài chính: không có tài khoản ngân hàng, không có thẻ tín dụng, không có khả năng vay vốn hoặc trả thế chấp. Trả tiền mặt? Việc chuyển sang một “xă hội không dùng tiền mặt” - hoàn toàn là để ngăn chặn các trùm ma túy và gián điệp Nga rửa tiền, bạn hiểu đấy - sẽ nhanh chóng loại bỏ lựa chọn đó.

Không có lư do ǵ để cho rằng các nhà tài phiệt sẽ giới hạn các loại hành động này đối với lời nói và tiền bạc. Tại sao họ? Đặc biệt là khi đội tiên phong đă thức tỉnh sẽ liên tục kêu gọi hành động nhiều hơn và nhấn mạnh rằng bất kỳ công ty nào kinh doanh với “những kẻ phân biệt chủng tộc” đều đồng lơa với tội ác—“phân biệt chủng tộc” được định nghĩa là bất kỳ ai không chịu khuất phục. Trung Quốc đă hạn chế đi lại cho những người không hài ḷng. Tại sao các hăng hàng không Hoa Kỳ lại không? Các công ty cho thuê xe? Các đại lư độc lập, nhưng họ cũng phụ thuộc vào các nhà sản xuất ô tô lớn để có hàng. Và, dù sao đi nữa, ai có thể mua một chiếc ô tô nếu anh ta không thể kiếm được việc làm hoặc tài khoản ngân hàng?

Dịch vụ chăm sóc sức khỏe được quốc hữu hóa của Anh hiện từ chối chăm sóc y tế cho những người bị coi là “phân biệt chủng tộc, phân biệt giới tính hoặc kỳ thị đồng tính”. Điều ǵ có thể ngăn chặn những người yêu nước gây áp lực buộc các nhà cung cấp dịch vụ chăm sóc sức khỏe công và tư của Hoa Kỳ phải làm điều tương tự? Và tại sao dừng lại ở đó? Tại sao "những kẻ phân biệt chủng tộc" thậm chí c̣n được phép mua thức ăn? Đó là, giả sử rằng họ thậm chí có thể kiếm được tiền để trả cho nó. Nhưng vấn đề đó có thể được giải quyết bằng cách từ chối thẻ tín dụng hoặc thẻ ghi nợ của kẻ xấu và loại bỏ dần tiền mặt.

Cô lập, cô đơn, tuyệt vọng, nghiện ngập và tự tử, tất cả sẽ gia tăng khi sự tẩy chay kết án hết dị giáo này đến dị giáo khác thành một kiểu lưu đày nội bộ. Những người lớn tiếng nhất trong số những người c̣n lại sẽ gọi những cái chết dẫn đến chỉ là sa mạc; phần c̣n lại sẽ gạt bỏ chúng v́ có lẽ đáng buồn, nhưng là hậu quả trực tiếp của những lựa chọn tồi hoặc bản chất xấu. "Kẻ phân biệt chủng tộc đó đă đến."

Và mỗi bước đi, câu trả lời của câu chuyện dành cho những người gióng lên hồi chuông cảnh báo sẽ là: Điều đó không xảy ra, và thật tốt khi nó xảy ra. Bạn là một kẻ điên cuồng hoang tưởng khi thậm chí c̣n cho rằng kiểm duyệt, hủy bỏ nền tảng hoặc phi cá nhân hóa là những vấn đề—và cũng là một kẻ phân biệt chủng tộc xứng đáng với điều đó.

Cách đây không lâu, tôi đă nghĩ rằng mục đích của tất cả những điều này - bên cạnh việc trừng phạt kẻ thù v́ niềm vui tuyệt đối của nó - là để t́m ra điểm thích hợp giữa quá nhiều áp bức công khai, có thể gây ra phản ứng dữ dội, và quá ít, có thể cho phép đối lập để tập hợp sức mạnh. Việc mở rộng các vụ sa thải, sa thải nhân viên, khóa ngân hàng và những thứ tương tự quá nhanh có thể gây ra báo động; được giữ ở mức độ tăng dần, chúng phục vụ để giữ phần lớn nước Mỹ màu đỏ bị nhốt trong hệ thống màu xanh lam và do đó bị phụ thuộc. Do đó, một chút thận trọng dường như sẽ phục vụ lợi ích của giai cấp thống trị.

 

Trị v́ trong Mob?

Nhưng những dấu hiệu của sự điều độ, của sự cao thượng, của bất kỳ sự thừa nhận nào rằng “chúng tôi đă thắng” và v́ vậy có thể dễ dàng bỏ qua, ít nhất phải nói là không phổ biến ở những người c̣n thức. Và mức độ mà giai cấp thống trị có thể kiểm soát binh lính chân của ḿnh đă bị đặt ra nhiều câu hỏi bởi các sự kiện năm 2020.

Hăy xem xét rằng Thành phố New York - thủ đô không thể nghi ngờ của đầu sỏ chính trị tân tự do toàn cầu và cho đến nay là nơi tập trung đông nhất giới tinh hoa của Mỹ - đă bị đám đông cướp phá nhiều lần trong cùng một tuần. NYPD - lực lượng cảnh sát lớn nhất, được trang bị tốt nhất và có năng lực nhất trong cả nước - đă đứng yên và không làm ǵ cả. Cứ cho là như vậy, họ có thể đă được thị trưởng ra lệnh từ chức hoặc không tin tưởng rằng nếu họ thực hiện hành động cần thiết, giới lănh đạo chính trị sẽ ủng hộ họ. Nhưng kết quả là như nhau.

Việc giải cứu, sắp xếp lại và xây dựng lại Thành phố New York kể từ đầu những năm 1990 được cho là câu chuyện thành công về chính sách công và chính trị vĩ đại nhất của thế hệ trước. Bắt đầu với John Lindsay liều lĩnh, người đă trở thành thị trưởng vào năm 1965, giới thượng lưu hoài nghi và/hoặc ảo tưởng đă quyết định biến thành phố thành một đĩa Petri cho tất cả các thử nghiệm xă hội ngu ngốc của họ, bao gồm nhưng không giới hạn ở: cực kỳ khoan dung, cắt giảm chính sách, bỏ qua các dịch vụ cơ bản và không gian công cộng, và kiên quyết từ chối làm bất cứ điều ǵ về chất lượng cuộc sống. Tất cả trong khi trừng phạt những công dân và doanh nghiệp nộp thuế và hỗ trợ trật tự. Tội phạm tăng vọt, thành phố sụp đổ, những người đàng hoàng chạy trốn.

Phải mất 30 năm để vực dậy New York khỏi địa ngục đó—và rồi những kẻ ngu ngốc điều hành nó, được hậu thuẫn ngầm bởi những người bà sống trong những căn hộ đắt tiền nhất thế giới, đă trả lại tất cả cho thế lực xấu xa chỉ trong vài tháng. Như Machiavelli đă nói về người Venice, trong trận chiến Vailà, họ “đă mất trong một ngày những ǵ họ đă đạt được với sự cực nhọc và khó khăn như vậy trong hơn tám trăm năm.”

Chỉ khác là lần này thành phố có vẻ tệ hơn. Khi các doanh nghiệp vẫn đóng cửa, tội phạm, rối loạn và rác rưởi gia tăng. Người ra đi không trở lại. Và không chỉ từ New York mà c̣n từ các thành tŕ của giai cấp thống trị khác như Los Angeles, San Francisco, Seattle và Washington. Chicago dường như bị sa thải mỗi tuần. Minneapolis đă bị sa thải một lần nữa chỉ trong tuần này . Đó là trước khi bạn đề cập đến sự gia tăng đáng kể các vụ xả súng và giết người ở tất cả các thành phố này. Trong tất cả các trường hợp như vậy—và nhiều trường hợp khác—giới lănh đạo chính trị ở những nơi này ủng hộ đám đông, từ chối thực thi luật pháp hoặc thậm chí kêu gọi b́nh tĩnh, và ngay lập tức trả tự do mà không cần bảo lănh cho một số ít người bị bắt quả tang phạm tội.

Giai cấp thống trị thu được ǵ từ việc phá hủy các thành phố của chính họ? Tôi đă tự hỏi ḿnh điều này hàng ngh́n lần. Tôi không thể đưa ra một câu trả lời. Có phải họ muốn  tất cả những điều này xảy ra hay họ thiếu ư chí hoặc khả năng để ngăn chặn nó?

Khả năng trước đây có vẻ phi lư. Nhưng thực tế là nó không nằm ngoài câu hỏi được đề xuất bởi điểm dữ liệu sau. Jeff Bezos, người giàu nhất thế giới, sở hữu hoàn toàn tờ Washington Post  . Anh ta có thể, chỉ với một cú điện thoại, khiến nó xuất bản hoặc không xuất bản, bất cứ điều ǵ anh ta muốn. The Post  luôn là một tờ giẻ phóng khoáng. Nhưng nó chưa bao giờ chống Mỹ một cách trắng trợn, không trung thực một cách đáng xấu hổ như vậy, cống hiến một cách trắng trợn cho việc gieo rắc bất b́nh về chủng tộc. Trước đây, người ta có thể gọi một cuộc bạo loạn là một cuộc bạo loạn và không cần dùng đến những cách nói lố bịch như “hầu hết là ḥa b́nh” để mô tả bạo lực đường phố tràn lan.

Trên tất cả, Post  từng quan tâm đến thành phố quê hương của ḿnh. Nó không c̣n nữa. Đặc khu Columbia, nơi mà tôi thỉnh thoảng (và miễn cưỡng) mạo hiểm, chỉ là lớp vỏ của những ǵ nó đă có cách đây vài tháng. Trong khoảng thời gian vài tuần, gần như đêm nào cũng có một cuộc bạo động. Các doanh nghiệp ở khắp mọi nơi hiện đă đóng cửa—và không chỉ v́ COVID-19. Windows ở khắp mọi nơi được đưa lên. Graffiti, phần lớn nếu mang tính cách mạng, dường như bao phủ từng inch vuông của không gian thẳng đứng. Đường phố vắng tanh. Trong phạm vi bạn nh́n thấy bất kỳ ai, khả năng trên 50% đó là một người lang thang. Tại một số nhà hàng vẫn mở cửa, nhờ có chỗ ngồi ngoài trời, thực khách có nhiều khả năng không bị những kẻ vô chính phủ cầm sừng bắt nạt. Thị trấn có một cảm giác hậu khải huyền. (Như, tôi được thông báo một cách đáng tin cậy, Manhattan và San Francisco.)

Tờ báo được thành lập ở Washington năm 1877 nói về tất cả những điều này từ ba khía cạnh của nó: không có ǵ đang xảy ra; tất cả các cuộc biểu t́nh đều diễn ra ôn ḥa và chính đáng; thật tốt khi nước Mỹ cuối cùng cũng nhận được sự trừng phạt xứng đáng. Bezos có thể ngay lập tức tắt tuyên truyền phá hoại vô tận này nếu ông ấy muốn. Anh ấy không muốn sao? Hay là anh không để ư? Có thể không sống ở Quận nên ông không nhận thấy mức độ liều lĩnh và bất lương của Post  . Anh ta cũng không nhận thấy sự tàn phá tương tự đối với thành phố Seattle, quê hương của ḿnh, và vai tṛ trong sự tàn phá đó của các phương tiện truyền thông quốc gia, trong đó anh ta là một trong những ông trùm hàng đầu? Bezos không trở thành người giàu nhất thế giới nhờ sự ngu ngốc. Bằng cách nào đó anh ấy có tin rằng tất cả những điều này là tốt—cho anh ấy không?

 

Dù câu trả lời là ǵ, th́ thực tế là tất cả t́nh trạng lộn xộn này hiện đang xảy ra và giai cấp thống trị không thể hoặc sẽ không kiểm soát nó, nhiều hơn là cho thấy rằng c̣n nhiều điều nữa sẽ xảy ra nếu Trump thua cuộc.

Kỷ nguyên đen tối của tiếng ồn trắng

Giai cấp thống trị đă xây dựng một bộ máy tinh nhuệ để giáo dục nhân dân ngoan ngoăn. Các thành phần bao gồm giải trí đại chúng rẻ tiền, trẻ con, điện thoại thông minh phổ biến và phương tiện truyền thông xă hội, tṛ chơi điện tử, phim khiêu dâm, ma túy, bóng thể thao, v.v.

Chúng ta nên mong đợi tất cả điều này sẽ tăng lên. Sự nhiệt t́nh gần đây và đang diễn ra của giai cấp thống trị đối với việc hợp pháp hóa cần sa và sự thờ ơ hoàn toàn của họ đối với dịch bệnh opioid cho thấy rằng họ đang t́m cách đánh thuốc mê càng nhiều người không thuộc giới thượng lưu càng tốt để thoát khỏi bất kỳ sự kháng cự tiềm tàng nào. Kết hợp những yếu tố này với sự kiểm soát hoàn toàn tư tưởng từ trên xuống của chủ nghĩa cánh tả, và bức tranh thực sự trở nên ảm đạm. Thời gian đă khá nhạt nhẽo; rất ít (nếu có) giá trị lâu dài đă được tạo ra trong văn học, triết học, âm nhạc, phim ảnh hoặc nghệ thuật khác trong vài thập kỷ. Xu hướng dường như đang trở nên tồi tệ hơn.

Nhưng ít nhất chúng ta vẫn có những thứ cũ hơn để quay trở lại, phải không? Không cần thiết. Những tác phẩm được yêu mến và mang tính biểu tượng trong quá khứ của chúng ta cũng đang bị đe dọa theo hai cách. Đầu tiên, phong trào bắt nguồn từ khuôn viên trường hơn một thế hệ trước nhằm loại bỏ các chương tŕnh giảng dạy cốt lơi và diễn giải lại theo quan điểm chính thống của phe cánh tả, những phần được phép duy tŕ đó đă mang lại kết quả. Giờ đây, chúng tôi đă “giáo dục” các thế hệ sinh viên—thậm chí (đặc biệt) là những sinh viên ưu tú—1) không quen thuộc với quy tắc phương Tây; và/hoặc 2) coi thường nó vốn dĩ là xấu xa; hoặc 3) chỉ nh́n nó qua lăng kính cánh tả khiến nó có vẻ như nó chỉ xác nhận tính chính thống hiện tại; hoặc 4) tin rằng tất cả đă bị “đánh cắp” từ các nền văn hóa khác. Tất nhiên, điều cuối cùng đó là một lời nói dối trắng trợn, nhưng ít nhất nó cũng ngầm thừa nhận rằng có một điều ǵ đó có giá trị trong truyền thống.Người của tôi  , chứ không phải của bạn, đă làm điều đó, do đó chúng tôi  tuyệt vời c̣n bạn th́ không. Kết quả là toàn bộ truyền thống phương Tây có nguy cơ bị teo tóp, thậm chí là chết, chỉ đơn giản là do sự thiếu hiểu biết và thờ ơ.

Như thể điều đó vẫn chưa đủ, Cánh tả đang bắt đầu trở nên thù địch tích cực hơn với truyền thống. Một số trí thức ưu tú, dẫn đầu là chị gái của Mark Zuckerberg , Donna, đă nhận thấy rằng một số học sinh tự học trẻ tuổi đă thích đọc những cuốn sách hay và nghe nhạc cổ điển. Giới tinh hoa coi đây là một mối đe dọa. Có những lời kêu gọi nghiêm túc không chỉ đơn thuần là cảnh sát cách dạy kinh điển mà c̣n tấn công và thậm chí kiểm duyệt “việc lạm dụng” nó bởi “những kẻ xấu”, những người sử dụng nó để thách thức câu chuyện.

Có thể không lâu nữa Amazon, công ty có quyền kiểm soát ảo đối với toàn bộ thị trường sách, sẽ ngừng bán hoàn toàn các tác phẩm kinh điển. Hoặc có lẽ một ngành công nghiệp mới sẽ phát sinh để cung cấp cho họ tất cả các giáo lư chưa thức tỉnh. Trường hợp xấu nhất, chưa cảm thấy sắp xảy ra nhưng không thể loại trừ, là cuối cùng những cuốn sách như vậy sẽ bị cấm.

Nhiều khả năng hơn—và sắp xảy ra trong một thế giới mà người bạn chuyển giới 9 tuổi của Elizabeth Warren được chọn làm Bộ trưởng Giáo dục—là thời điểm mà tất cả các tổ chức giảng dạy quy tắc và các học giả viết về nó một cách nghiêm túc, sẽ bị tấn công v́ những vi phạm nhỏ nhặt và bịa đặt. Mục đích thực sự của những cuộc tấn công đó là bịt miệng những học giả đó và cuối cùng là đóng cửa các tổ chức của họ.

Bầu không khí của quan điểm có thể chấp nhận được ở đất nước này—vốn đă rất hạn hẹp—sẽ c̣n hạn chế hơn nữa. Sự cần thiết phải tự kiểm duyệt sẽ tăng lên đáng kể. Chức năng cốt lơi của câu chuyện sẽ vẫn cho bạn biết nên nghĩ ǵ — và quan trọng hơn là không nên nghĩ ǵ — nhưng thông điệp của nó thậm chí sẽ trở nên có khuynh hướng hơn, đáng ghét hơn, có mặt khắp nơi, v.v., to hơn rất nhiều. Hăy tưởng tượng màn h́nh TV đang phát CNN, âm lượng được vặn đến 11, không chỉ ở các khu vực chờ ở sân bay, mà ở mọi nơi—măi măi.

 

Anarcho-Tyranny, tăng cường

Ở nước Mỹ hiện đại, đạo đức giả và tiêu chuẩn kép không chỉ là một phần của môi trường kinh doanh; chúng là đặc hữu của toàn xă hội. Cựu học giả của Quỹ Di sản và nhà văn Sam Francis của tờ Washington Times  đă gọi hệ thống này là “anarcho-chuyên chế”: hoàn toàn tự do—thậm chí được miễn trừ khỏi các luật nghiêm trọng nhất—đối với việc thực thi có lợi, mang tính thù hận tối đa đối với những vi phạm nhỏ nhất của những người không được ưa chuộng.

Hiếm khi có một phân tích được minh chứng bởi các sự kiện. Ngay cả trước khi Bạo loạn năm 1619 bắt đầu vào tháng 5, chế độ chuyên chế vô chính phủ đă là luật trên thực tế của đất nước. Bạn có thể nhớ lần cuối cùng bất cứ ai trong Antifa bị trừng phạt v́ bất cứ điều ǵ không? Tôi không thể. Nhưng tôi nhớ giáo sư triết học trợ giảng của trường đại học cộng đồng và tên côn đồ Antifa Eric Clanton đă dùng một chiếc khóa xe đạp bằng sắt nặng 5 pound đánh vào đầu ba người — và luật sư quận Alameda, California đă cho anh ta hưởng án treo.

Tôi cũng nhớ, ở thành phố New York trước ngày tận thế, những tên côn đồ Antifa đă tham gia vào một cuộc chiến—thật khó để nói ai đă bắt đầu nó—với một nhóm đàn ông tự gọi ḿnh là Proud Boys. Mặc dù không có ai bị thương nặng, NYPD đă dành thời gian và nguồn lực đáng kể để truy t́m Proud Boys, nhưng không có bất kỳ điều ǵ t́m kiếm bất kỳ nhân vật Antifa nào có liên quan. Hai Chàng Trai Tự Hào bị kết án bốn năm tù. Không có thành viên Antifa nào từng bị xác định danh tính, càng ít bị buộc tội, càng ít bị xét xử hoặc kết án. Nhiều nhất, vụ việc là một cuộc ẩu đả ngu ngốc lẫn nhau mà chỉ một bên bị trừng phạt. Sự khác biệt thực sự ở đây là Proud Boys là những người bất đồng chính kiến ​​​​với chế độ trong khi những tên côn đồ Antifa là đội quân xung kích của giai cấp thống trị.

Tuy nhiên, tất cả những điều đó chỉ là tṛ trẻ con so với nỗi kinh hoàng hàng đêm Antifa—và các đồng minh BLM của chúng—đă tàn phá đường phố Mỹ trong ba tháng liên tiếp mà gần như không có nỗ lực chính thức nào để kiềm chế chúng, và thường được các quan chức cổ vũ cho chúng. Các ví dụ — từ Joe Biden và Kamala Harris đến các Thống đốc Gavin Newsom, Andrew Cuomo và Tim Walz, đến các Thị trưởng Bill de Blasio, Eric Garcetti, Lori Lightfoot, Jenny Durkan, Ted Wheeler và Jacob Frey — có quá nhiều để liệt kê đầy đủ. Hành động tàn bạo mới nhất đến từ Thống đốc Wisconsin Tony Evers, người ngay lập tức một tên tội phạm chuyên nghiệp bị truy nă theo lệnh đang hoạt động đă bị bắn khi đang chống cự việc bắt giữ và có vẻ như đă tḥ tay vào ô tô của anh ta để lấy một con dao, đă lên Twitter để kích động đám đông. Kể từ đó, thành phố lớn thứ tư của tiểu bang của ông đă bị đốt cháy mỗi đêm. Anh ấy đă mất nhiều ngày để đưa ra lời kêu gọi b́nh tĩnh.

Sau đó, hăy xem xét số phận của những người không phá hủy nước Mỹ nhân danh “công bằng xă hội”. Câu chuyện này vẫn đang “phát triển” như họ nói, nhưng vào thứ Sáu, ngày 28 tháng 8, một thanh niên dường như đă bị ném ly cocktail Molotov vào người, một khẩu súng lục đă nạp đạn chĩa vào mặt anh ta và đầu anh ta bị ván trượt đập vào đầu sau đó. bị truy đuổi bởi ba tên côn đồ Antifa hiện đang ở trong tù với tội danh giết người cấp độ một.

Quyền tự vệ cơ bản—nền tảng cơ bản của tất cả các quyền khác của chúng ta—ngày càng không được tôn trọng nếu bạn là thành viên của một nhóm không được ủng hộ và kẻ tấn công bạn th́ không.

Các quan chức của chúng tôi — ít nhất là ở tất cả các chính quyền địa phương và tiểu bang do Đảng Dân chủ kiểm soát — hoạt động theo cách hoàn toàn ngược lại mà họ phải làm. Thay v́ thực thi luật pháp và duy tŕ trật tự, họ khuyến khích bạo loạn, từ chối thực thi luật pháp và sau đó chỉ hành động khi nạn nhân tự bảo vệ ḿnh. Đây không phải là sự kém cỏi hay chủ nghĩa lư tưởng sai lầm; nó là xấu xa. Nếu nó tiếp tục, nó sẽ dẫn đến sự sụp đổ của đất nước hoặc dẫn đến cách mạng.

Để quay trở lại những vấn đề b́nh thường hơn, nếu Trump thua, lực lượng cảnh sát được cho là đă được củng cố quyền lực sẽ mở rộng đáng kể “danh sách kẻ thù” của họ. Những người được coi là "nguy hiểm" bởi những người đánh thức sẽ bị chính quyền theo dơi. Bất kỳ nhà bất đồng chính kiến ​​nào bị nghi ngờ không cẩn thận như vợ của Caesar trong mọi tương tác với nhà nước sẽ bị ném vào đầu cuốn sách v́ những vi phạm kỹ thuật nhỏ đối với một số luật, mệnh lệnh hành pháp hoặc quy tắc hành chính. Khi gă khốn tội nghiệp bị c̣ng tay lôi đi bởi một đội liên bang mặc áo gió được vũ trang hùng hậu, các phóng viên của CNN và MSNBC—đă được báo trước để ghi h́nh tất cả—sẽ nhấn mạnh rằng “kẻ theo chủ nghĩa tối cao da trắng nguy hiểm” này có “mối quan hệ với chủ nghĩa tân cổ điển”. nhóm Quốc xă” là “lên kế hoạch tấn công.” Nhiều tháng hoặc nhiều năm sau, sau khi bị giam giữ mà không được tại ngoại, mục tiêu không may sẽ bị kết tội về một tội ǵ đó như lừa đảo qua thư và bị tuyên mức án tối đa.

Cánh tả sẽ t́m cách sử dụng cùng một sự kết hợp giữa âm lượng loa tối đa và sự nhiệt t́nh tối đa của liên bang để nhắm mục tiêu những người sở hữu súng hợp pháp bằng cách sử dụng mối đe dọa bị cáo buộc là “khủng bố trong nước” làm cái cớ. Các chương tŕnh “cờ đỏ” được điều hành bởi sự hợp tác công-tư sẽ xác định “những kẻ khủng bố tiềm năng” và những kẻ tương tự, nếu không phải chịu số phận như mô tả ở trên, ít nhất sẽ bị tịch thu súng. Tương lai của Tu chính án thứ hai trong chế độ cánh tả sắp tới hầu như không sáng sủa hơn so với Tu chính án thứ nhất.

Trong khi đó, những hành vi vi phạm pháp luật khác, lớn hơn nhiều sẽ không bị trừng phạt, miễn là thủ phạm thuộc “tầng lớp được bảo vệ”. Đây là một trong những khẳng định mà nhiều người sẽ muốn coi là hoang tưởng. Tuy nhiên, ngay cả trước cuộc bạo loạn năm 2020, chúng ta đă thấy áp lực to lớn từ Cánh tả đối với “cải cách tư pháp h́nh sự” — nghĩa là khoan hồng cho những người được ưu ái — và các “quan chức thực thi pháp luật” cánh tả do Soros hậu thuẫn được bầu chọn trên khắp đất nước.

Cần bằng chứng cho thấy giảm nhẹ tội phạm là ưu tiên hàng đầu trong chương tŕnh nghị sự? Hăy xem xét làm thế nào, trong giai đoạn đầu của cơn hoảng loạn COVID-19, các chính sách cánh tả đă ưu tiên phóng thích tội phạm ra khỏi tù, bề ngoài là v́ họ có nguy cơ bị lây nhiễm. Tuy nhiên, lư do thực sự được giải thích bởi lời hô hào nổi tiếng của Rahm Emanuel với các đồng chí của ḿnh là “đừng bao giờ để một cuộc khủng hoảng nghiêm trọng trở nên lăng phí.” Các thống đốc, thị trưởng, luật sư quận, cảnh sát trưởng và cảnh sát trưởng ở các vùng màu xanh lam trên khắp đất nước chỉ đơn giản làm theo lời khuyên của kẻ hizzoner và làm những ǵ họ luôn muốn làm nhưng cho đến nay vẫn có thể hoặc không dám làm. Được khuyến khích bởi cuộc khủng hoảng, say sưa với quyền lực và nửa tin tưởng rằng dân số sợ hăi không chú ư, họ đă để những kẻ xấu ra đi. Họ đă thoát khỏi nó và họ sẽ biến chính sách thành vĩnh viễn khi họ có quyền lực lâu dài.

Thật hấp dẫn khi gọi nước Mỹ mới nổi này là “nhà nước thất bại”, nhưng thực tế không phải vậy. Nhà nước thừa khả năng hành động theo các ưu tiên của riêng ḿnh, trong đó rơ ràng bao gồm việc đàn áp những người bất đồng chính kiến ​​chế độ đă biết hoặc bị nghi ngờ. Thay v́ không có khả năng thi hành luật, nhà nước thà chọn luật nào nên thi hành, luật nào không thi hành, và ai được miễn trừ, phù hợp với lợi ích của giai cấp thống trị. Xu hướng đó cũng sẽ tăng cường.

Danh sách mong muốn

Tất cả những điều này đủ dễ để dự đoán bởi v́ đó là những ǵ Cánh tả đă làm khi họ có quyền lực, hoặc những ǵ họ nói rằng họ muốn làm.

Bài học của California và New York cho thấy rằng khi những người cánh tả không c̣n gặp phải sự phản đối, họ sẽ làm bất cứ điều ǵ họ muốn—hoặc cố gắng làm. Vấn đề (đối với họ, hiện tại) là họ vẫn phải đối mặt với sự phản đối từ các phần tử đỏ vẫn c̣n tồn tại trong chính phủ liên bang, từ các bang đỏ và từ các cộng đồng đỏ ở chính bang của họ. Tuy nhiên, khi cả nước chuyển sang màu xanh, mọi thứ sẽ… khác.

Khi phe đối lập bị loại bỏ hoặc vô hiệu hóa, Cánh tả sẽ khơi dậy những nhiệt huyết mới với sự nhiệt t́nh chưa từng có, sau đó họ sẽ áp đặt trên toàn quốc với sự chấp thuận theo nghi thức có hiệu lực ,  thậm chí đến mức yêu cầu sự nhiệt t́nh giả tạo. Hôn nhân đồng tính và chuyển giới chỉ là sự khởi đầu. Chúng ta có thể suy đoán chính xác họ sẽ chọn ǵ tiếp theo, nhưng chắc chắn họ sẽ chọn thứ ǵ đó và buộc toàn xă hội phải chấp nhận nó. Đây là một phỏng đoán: cưỡng bức loại bỏ những đứa trẻ khỏi những bậc cha mẹ chống lại yêu cầu của con họ về việc sử dụng thuốc ức chế tuổi dậy th́. Lúc đầu, sự im lặng sẽ được chấp nhận—hầu như không—nhưng theo thời gian, Cánh tả sẽ nhấn mạnh vào việc thể hiện sự tán thành khẳng định đối với bất cứ điều ǵ họ mơ ước ngày hôm qua và bây giờ khẳng định đó là một nguyên tắc vĩnh cửu, bất khả xâm phạm.

Mọi người sẽ phải đeo ruy băng . Sự sỉ nhục là một phần của lời kêu gọi. Trong khi hầu hết những người cánh tả có xu hướng tin vào tính cấp bách của bất kỳ nguyên nhân nào mà họ t́nh cờ giải quyết vào lúc này, th́ sự hài ḷng sâu sắc nhất của họ ít đến từ việc chứng kiến ​​điều mà họ gọi là công lư được thực hiện hơn là chứng kiến ​​cảnh kẻ ngược ḍng bị buộc phải khuất phục. Nó cho kẻ xấu biết ai là ông chủ. “Tôi đang giơ bao nhiêu ngón tay, Winston?” Buộc bạn phải gọi một người phụ nữ là đàn ông, hoặc ngược lại, sẽ càng thỏa măn hơn khi những kẻ chĩa súng vào đầu bạn biết rằng bạn không thực sự tin vào điều đó. Điều đó, và việc liên tục phát minh ra những cơn cuồng loạn mới khiến những kẻ đáng trách mất thăng bằng và ở thế pḥng thủ.

Cuộc đàn áp tôn giáo nhất thiết sẽ phải gia tăng bởi v́ phần lớn những ǵ Cánh tả đang làm và muốn làm mâu thuẫn trực tiếp với các nguyên lư của đức tin. Chúng ta đă thấy điều này với lệnh của nhà nước buộc mọi người nướng bánh cho các nghi lễ mà những người làm bánh tin rằng trái với tôn giáo của họ; chắc chắn chúng ta sẽ thấy nhiều hơn về nó, có lẽ đến mức mà Cơ đốc giáo truyền thống sẽ phải quay trở lại hầm mộ.

Tuy nhiên, sẽ có một ngoại lệ lớn. Một tiêu chuẩn kép sẽ được thực thi một cách tàn nhẫn để cho phép người Hồi giáo (ít nhất là những người là đồng minh của chế độ) làm bất cứ điều ǵ họ muốn, vi phạm các nguyên tắc cánh tả. Chủ nghĩa cánh tả không nhất quán theo nhiều cách, nhưng rơ ràng về các ưu tiên của nó và trên trụ cột giao thoa, người Hồi giáo xếp hạng rất cao - có lẽ không phải ở đỉnh cao, nhưng đủ cao để được miễn trừ khỏi cuộc đàn áp tôn giáo cánh tả, điều này sẽ chỉ nhắm vào Kitô hữu và người Do Thái chính thống. Đây là một lư do để nghi ngờ chế độ đa thê có thể là sự nhiệt t́nh tiếp theo của phe cánh tả.

Các mục khác trong danh sách mong muốn bao gồm băi bỏ ICE, không chỉ tạm dừng việc xây dựng bức tường biên giới của Trump mà c̣n phá bỏ các phần đă được xây dựng trước lễ nhậm chức của Trump và mở rộng Medicare cho toàn bộ người dân — bao gồm tất cả những người nhập cư bất hợp pháp hiện tại và tương lai. Sau đó, có “Thỏa thuận mới xanh”, sẽ cấm du lịch hàng không vào năm 2030 (ít nhất là đối với những người trong chúng ta không đủ tiền mua máy bay phản lực tư nhân hoặc có quyền sử dụng máy bay của chính phủ) và loại bỏ các bộ phận của ngành năng lượng Mỹ thực sự tạo ra điện.

Và cuối cùng, ông ngoại của tất cả bọn họ: “bồi thường.” Từ lâu, một ư tưởng bên lề, nó đă được Ta-Nehisi Coates hồi sinh và gần đây được xác nhận bởi Viện Brookings đáng kính, tổ chức nghiên cứu “có cơ sở”, “đáng kính trọng”, “ôn ḥa” hàng đầu trong nước. Các học giả của Brookings có xu hướng được đại diện quá mức trong các chính quyền của Đảng Dân chủ và những ư tưởng mà họ nhận được đằng sau có xu hướng trở thành chính sách. V́ vậy, khi Brookings ủng hộ các khoản bồi thường, bạn có thể khá chắc chắn rằng một khi Đảng Dân chủ trở lại nhiệm sở, các khoản bồi thường sẽ xảy ra.

 

Tạm biệt, Hiến pháp

Không có ǵ khiến máu yêu nước của một người bảo thủ trỗi dậy hơn là lời ca ngợi nồng nhiệt đối với Hiến pháp Hoa Kỳ. Chúa biết, tôi cũng yêu nó - ít nhất là nhiều như bất kỳ ai trong số họ.

Đó là lư do tại sao tôi cảm thấy đau ḷng khi viết rằng tương lai của nó thật ảm đạm. Để làm những ǵ Cánh tả muốn làm sẽ đ̣i hỏi phải cưỡi lên tấm giấy da thiêng liêng của chúng ta—thậm chí nhiều hơn những ǵ chúng ta đă và đang làm.

Hiến pháp đă bị tấn công rơ ràng kể từ khi bắt đầu Kỷ nguyên Tiến bộ, cách đây gần 125 năm. Những cuộc tấn công đó tăng cường theo cấp số nhân với sự ra đời của chủ nghĩa cánh tả những năm 1960. Họ đă rút lui một chút khi đối mặt với các cuộc phản công của Reagan và Gingrich nhưng giờ đă quay trở lại với sự báo thù. Nếu những người bảo thủ tính điểm, chúng ta có thể an ủi đôi khi chúng ta đă có thể ghi điểm lên bảng. Nhưng chúng ta cũng sẽ buộc phải thừa nhận rằng chúng ta đă bị vượt lên dẫn trước rất nhiều, và những tổn thất của chúng ta đang gia tăng và gia tăng.

Tôi mạn phép trích dẫn bản thân ḿnh từ “ Tŕnh bày lại về chuyến bay 93 ” (được xuất bản lần đầu vào ngày 13 tháng 9 năm 2016), bởi v́ các từ vẫn c̣n phù hợp và tôi không thể nghĩ ra cách nào hay hơn để tŕnh bày quan điểm:

 

Bây giờ, chúng ta hăy tự hỏi ḿnh hai câu hỏi. Đầu tiên, cơ chế của chính phủ, như được ghi trong Hiến pháp, khác với thực tế hiện nay như thế nào? Thứ hai, Tuyên ngôn Nhân quyền được tuân thủ tốt như thế nào? Đối với vấn đề đầu tiên, chúng tôi vẫn có ba ngành chính phủ được đề cập. Nhưng chúng ta cũng có một khía cạnh thứ tư, tiềm ẩn trong cơ quan hành pháp, cụ thể là bộ máy quan liêu hoặc nhà nước hành chính. Nó vừa chiếm đoạt quyền lập pháp, vừa sử dụng quyền hành pháp một cách vô trách nhiệm. Quốc hội không sử dụng quyền hạn của ḿnh mà ngoan ngoăn phục tùng hành pháp và bộ máy hành chính. Cơ quan hành pháp [ít nhất là khi Đảng Dân chủ nắm quyền] làm bất cứ điều ǵ họ muốn. Cơ quan tư pháp cũng chiếm đoạt quyền lập pháp và, khi nó thực sự cảm thấy quyền lực của ḿnh, quyền hành pháp thông qua việc sử dụng các sắc lệnh đồng ư và những thứ tương tự. Và đó mới chỉ là liên bang—trước cả khi chúng ta đi đến mối quan hệ giữa liên bang và các tiểu bang. Đối với điều thứ hai, bạn có thể nghĩ ra một sửa đổi duy nhất nào trong Tuyên ngôn Nhân quyền không bị vi phạm thường xuyên—với sự chấp thuận và chấp thuận của Cánh tả không? Tôi không thể.

 

T́nh h́nh này đă trở nên tồi tệ hơn đáng kể kể từ khi tôi viết điều đó.

Chỉ trích dẫn hai ví dụ: quyền tự do ngôn luận đang bị tấn công chưa từng có trước đây. Ngay bây giờ, chiến trường chủ yếu là các trang truyền thông xă hội, do đó các cuộc tấn công được công khai biện minh là hành vi hợp pháp của các doanh nghiệp tư nhân. “Bản sửa đổi đầu tiên không bao gồm khu vực tư nhân; quyền sở hữu có nghĩa là họ có thể làm những ǵ họ muốn!” Bỏ qua mức độ quan tâm của giai cấp thống trị đến quyền tài sản đối với tài sản không phải của ḿnh (câu trả lời: không nhiều); sự khác biệt giữa ngôn luận công khai và tư nhân có ư nghĩa như thế nào khi các phương thức diễn ngôn công khai ngày càng tập trung vào tay tư nhân của giai cấp thống trị? Trả lời: cũng không nhiều.

Khi nói đến quyền tự do hiệp hội, bộ máy chính quyền của giai cấp thống trị hoàn toàn tàn nhẫn khi tuyên bố mọi thứ đều là “chỗ ở công cộng” để tự do thực sự trở thành không tồn tại. Nhưng khi nửa tá (hoặc ít hơn) các công ty công nghệ lớn tiếp quản phương tiện phổ biến ngôn luận và ư tưởng th́ ồ, không! Đó không phải là chỗ ở công cộng! Đó là những công ty tư nhân và quyền của các công ty tư nhân là bất khả xâm phạm! Như thể điều này là chưa đủ, hăy xem cách các cuộc thăm ḍ về quyền tự do ngôn luận ngày nay: nhân khẩu học càng trẻ, người ta càng nhận thấy ít sự ủng hộ hơn.

Cũng hăy xem xét sự lạm dụng quyền lực đáng kinh ngạc của Bộ Tư pháp, FBI, cộng đồng t́nh báo và các cơ quan khác. Ngay cả khi Trump ở Nhà Trắng, nhà nước hành chính vẫn làm bất cứ điều ǵ họ muốn trong khi cản trở các chỉ thị hợp pháp của giám đốc điều hành được bầu. Miễn là các mục tiêu của họ thuộc đảng không được ủng hộ, họ có thể theo dơi công dân Mỹ—cho đến và bao gồm cả các ứng cử viên tổng thống—nói dối và gài bẫy các quan chức nhà nước, tống tiền những người vô tội thỏa thuận nhận tội và ṛ rỉ thông tin mật cho các mục đích chính trị. (Không cần phải nói, đây là một danh sách rất thiếu sót.) Họ thoát khỏi tất cả những điều này mà không bị phạt: không trừng phạt, không sửa chữa, không quở trách. Họ không những không phải trả giá cho việc xé nát Hiến pháp và vi phạm vô số đạo luật, mà c̣n bị coi thường: toàn bộ giới truyền thông và ban b́nh luận cổ vũ họ.

Số phận của Hiến pháp cũng không thể tách rời khỏi sự thay đổi nhân khẩu học. Giống như những khu vực ít bảo thủ nhất và theo Đảng Cộng ḥa nhất của đất nước là nơi có nhiều người sinh ra ở nước ngoài nhất, th́ những khu vực như vậy cũng là những nơi mà Hiến pháp ít được tôn trọng và có hiệu lực nhất. Đừng để ai đó phản đối, “Đó không phải là về chủng tộc!” Tôi đồng ư: bản thân người da trắng bị chia rẽ sâu sắc về giá trị của Hiến pháp. Ít nhất là đa số, và tất cả các tầng lớp ưu tú, coi thường các giới hạn của hiến pháp. Những người duy  nhất ở Mỹ vẫn c̣n quan tâm đến Hiến pháp và cách thức hoạt động của nó là những người bảo thủ, những người mà số lượng của họ - theo thuật ngữ tuyệt đối và như một phần dân số - đang giảm dần. Khu vực càng xanh th́ nguyên tắc hiến pháp mua càng ít được áp dụng.

Nếu xu hướng hiện tại tiếp tục, Hiến pháp không có tương lai. Cả nội dung lẫn tinh thần của nó đều không được tôn trọng—dù trong hoàn cảnh b́nh thường hay khi vi phạm.

Không những không có đảm bảo nào của Hiến pháp được duy tŕ cũng như không tôn trọng bất kỳ giới hạn nào của nó, mà bản thân tài liệu này sẽ ngày càng bị tố cáo là công cụ đáng ghét của sự áp bức phân biệt chủng tộc, di tích của một quá khứ đen tối, xấu xa tốt nhất nên để lại trên đống tro tàn của lịch sử. Nhận định đó đă là chuẩn mực trong giới học thuật và giới trí thức ưu tú. Và lịch sử 50 năm qua cho thấy Cánh tả cực kỳ hiệu quả trong việc đảm bảo rằng mọi ư tưởng cấp tiến, bên lề xuất hiện từ giới hàn lâm đều trở thành xu hướng chủ đạo. Đă bao nhiêu lần chúng ta chế giễu một số học thuật điên rồ, chỉ để thấy nó trở thành luật liên bang 10 hoặc 20 năm sau? Các giáo sư luật của Ivy League tranh luận rơ ràng trên các trang của New York Times rằng Hiến pháp là xấu xa và phải ra đi. Chúng tôi đă không quản lư bản thân theo chữ cái của nó như một vấn đề thực hành. Bao lâu trước khi những ǵ ngày nay trên thực tế  trở thành de jure ? Và ngay cả khi không, điều đó sẽ tạo ra sự khác biệt ǵ?

 

Chế độ quân chủ tự chọn

Để mang lại cho các thông lệ mới một vẻ ngoài liên tục, theo cách của Augustus Caesar khẳng định rằng ông ta chỉ là một thượng nghị sĩ khác, th́ giai cấp thống trị càng xa rời nội dung và tinh thần của Hiến pháp, th́ họ càng cam kết (ít nhất là trong một thời gian) không bao giờ -trung thành hơn với cả hai. Trên thực tế, điều này chỉ có nghĩa là một điều: họ sẽ vẫn tổ chức các cuộc bầu cử hai, bốn và sáu năm một lần, và các nhiệm kỳ sẽ giữ nguyên độ dài. Đối với người Mỹ b́nh thường, đây là những ranh giới không thể vượt qua và cũng không thể gian dối.

Nhưng chính trị - theo nghĩa cân nhắc hợp lư về các mục tiêu chung - sẽ chấm dứt. Thay vào đó, “chính trị” sẽ được chia thành hai đường: một đường có thể nh́n thấy, đường c̣n lại th́ không.

Phán quyết thực sự sẽ diễn ra “về mặt hành chính”, như được mô tả chi tiết trong chương hai và ba trong cuốn sách của tôi ( hăy mua nó !). Những kẻ ăn bám và dối trá trong bộ máy quan liêu, được lănh đạo bởi một nhóm nhỏ ưu tú trong các tập đoàn, trên hết là trong Big Tech và tài chính, sẽ quyết định tất cả các chính sách quan trọng, đối nội và đối ngoại. Quốc hội sẽ là một tṛ đùa lớn hơn hiện tại. Ngay cả nhiệm kỳ tổng thống cũng sẽ trở nên yếu đi, khi các đảng viên Đảng Dân chủ ngầm thừa nhận bằng cách đề cử một người đàn ông rơ ràng là không có khả năng thực hiện lời tuyên thệ nhậm chức theo hiến pháp của ḿnh. Họ biết quyền lực thực sự nằm ở đâu, và họ biết rằng tất cả các trung tâm quyền lực trong nước đều là của họ.

Nhưng có một số người thích những cạm bẫy của văn pḥng, và những người như vậy sẽ tranh giành xem ai sẽ nhận được công việc nào khi nào. Có khả năng vẫn sẽ có các cuộc bầu cử chung cũng như bầu cử sơ bộ, nhưng chỉ bầu cử sau mới quan trọng. Trước đây sẽ chỉ là thủ tục, cũng như các cuộc tranh cử thống đốc ở California và New York. Tầng lớp tài trợ của Đảng Cộng ḥa có thể sẽ mất một thời gian để nhận ra rằng đảng của họ không c̣n khả thi ở cấp quốc gia nữa, nhưng cuối cùng họ sẽ nhận ra điều đó. Sau đó, đảng sẽ trở thành, ít nhất trong một vài chu kỳ bầu cử, giống như ở New York và California: tṛ chơi của các tỷ phú muốn tranh cử chức giám đốc điều hành mà không cần bận tâm đến bầu cử sơ bộ. Tất cả bọn họ sẽ thua. Sau đó, bữa tiệc sẽ chết hoàn toàn.

Các cuộc bầu cử sơ bộ của đảng Dân chủ sẽ là  cuộc bầu cử. Đó là, trong phạm vi mà các cuộc thi như vậy thực sự là các cuộc bầu cử. Sẽ an toàn và hợp lư hơn khi cho rằng họ sẽ ngày càng bị gian lận, tương tự như cách Đảng Dân chủ—hai lần—đă ngăn cản Bernie Sanders nhận được đề cử của đảng họ. Cuộc nổi dậy, các ứng cử viên bên ngoài vẫn có thể được cố gắng trong một vài chu kỳ, nhưng họ sẽ chẳng đi đến đâu và chẳng bao lâu nữa những người bên ngoài có bất cứ điều ǵ trên quả bóng sẽ ngừng cố gắng. Theo một nghĩa nào đó, chúng ta đang quay trở lại thời đại của “căn pḥng đầy khói” - mặc dù đương nhiên sẽ không có khói, trừ khi đó là từ nồi.

Để giúp chúng ta hiểu điều ǵ sắp xảy ra, tồn tại một phạm trù chế độ chính xác hơn: chế độ quân chủ bầu cử, trong đó các đại cử tri thực sự không phải là “nhân dân” mà là một số ít giới thượng lưu buôn bán ngựa. Các ví dụ lịch sử bao gồm Đế chế La Mă phương Tây (nơi việc kế vị cha truyền con nối là ngoại lệ đối với quy tắc), Vương quốc Hồi giáo Mamluk, Giáo hoàng và các chế độ Cộng sản của Liên Xô và Cộng ḥa Nhân dân Trung Hoa. Các ông lớn của Đảng Dân chủ sẽ họp lại với nhau tám năm một lần (không cần phải nói, sẽ không có tổng thống nào bị từ chối tái đắc cử) và quyết định ai sẽ “tranh cử”. Người đó, không đối mặt với sự phản đối hoặc chỉ đơn thuần là phản đối, sẽ nhận được chiếc ghế lớn.

Câu hỏi cơ bản của mọi mùa bầu cử sơ bộ của đảng Dân chủ sẽ đơn giản là: Đến lượt ai? Câu hỏi đó sẽ được đặt ra theo hai nghĩa: 1) ngôi sao đặc biệt nào sẽ ngồi trong Pḥng Bầu dục trong tám năm tới? và 2) nhóm  nào sẽ gặt hái được vinh quang trong một thời gian?

Lư tưởng—kế hoạch—sẽ là giữ cho đoàn tàu hấp dẫn toàn cầu hóa tiếp tục lăn bằng cách chia sẻ chiến lợi phẩm “một cách công bằng hơn”, “chiến lợi phẩm” trong trường hợp này là cả văn pḥng và thù lao (và, với cách thức hoạt động của hệ thống của chúng ta hiện nay, cái trước là con đường chắc chắn nhất đến cái sau). Những ông chủ thực sự của nền kinh tế đương nhiên sẽ thích hào phóng với chức vụ hơn là với tiền bạc.

Đối với các cuộc tranh cử vào tháng 11 bốn năm một lần đó, chúng ta vẫn sẽ trải qua các thủ tục bầu cử, nhưng để phô trương—như bầu cử thượng viện ở Rome đế quốc. Các cuộc bầu cử càng ít mang tính hệ quả th́ giới tinh hoa của chúng ta càng khẳng định tầm quan trọng bất khả xâm phạm của họ. Chỉ riêng việc tổ chức bầu cử sẽ trở thành bằng chứng hiển nhiên  rằng chế độ này là “dân chủ” và do đó hợp pháp.

Đây là một điều nữa mà các nhà cai trị của Tân Mỹ sẽ chia sẻ với các bậc tiền bối Cộng sản của họ: khao khát vẻ ngoài của tính hợp pháp dân chủ. Gần cuối Chiến tranh Lạnh, nhà b́nh luận Charles Krauthammer đă đặt ra thuật ngữ “Chỉ số Tirana”—theo tên Tirana, Albania, nơi bạo chúa Enver Hoxha từng “chiến thắng” trong một “cuộc bầu cử” 1.627.959 ăn 1—có nghĩa là “điểm càng cuộn lên càng cao bởi đảng cầm quyền trong các cuộc bầu cử, chế độ càng chuyên chế.” Điều ngạc nhiên không phải là Hoxha đă thắng, hay thậm chí là tỷ lệ chiến thắng của anh ấy, mà là anh ấy cảm thấy bắt buộc phải thực hiện tṛ lừa bịp ngay từ đầu.

Tôi không mong đợi các lănh chúa sắp tới của chúng ta sẽ gian lận các cuộc bầu cử của chúng ta một cách tồi tệ như vậy; họ sẽ không cần.

 

“Trạng thái ngoại lệ”

 

Với một bệnh dịch hạch (được cho là) ​​trong Kinh thánh, sự sụp đổ kinh tế tồi tệ nhất kể từ Đại suy thoái và một cuộc bạo loạn lan tràn trên toàn quốc kéo dài ba tháng không có dấu hiệu chậm lại, bạn có thể thấy khó chọn ra khía cạnh tồi tệ nhất của năm 2020. Tuy nhiên, nó có thể hóa ra không phải là những điều này.

Năm 2005, nhà triết học người Ư Giorgio Agamben đă xuất bản cuốn sách Trạng thái ngoại lệ . Tiêu đề đề cập đến một ư tưởng cũ, ít nhất có thể truy nguyên được từ chế độ độc tài La Mă, chế độ này cho rằng (để tạo ra một cụm từ) rằng thời kỳ phi thường đ̣i hỏi các biện pháp phi thường.

Tất nhiên, đôi khi những thời điểm phi thường  đ̣i hỏi những biện pháp phi thường—ví dụ, cuộc Cách mạng Hoa Kỳ. Vấn đề mà các nhà tư tưởng và luật gia cổ đại đă nhận thức rơ là luôn có những người muốn tuyên bố mọi lúc mọi nơi là “phi thường” để họ có thể tự ban cho ḿnh những quyền năng phi thường mà họ không bao giờ từ bỏ. Giải pháp của người La Mă là giới hạn nhiệm kỳ của một nhà độc tài trong sáu tháng và thực thi một chuẩn mực văn hóa-chính trị mạnh mẽ rằng nhà độc tài từ bỏ chức vụ của ḿnh càng sớm th́ ông ta càng nhận được nhiều vinh dự. Dù giải pháp chính xác là ǵ, để luật pháp và tự do tồn tại, một số phương tiện phải được t́m ra để đối phó với những thời điểm bất thường mà không cần viện đến vĩnh viễn quyền lực vô luật pháp.

Agamben lập luận rằng rất ít, nếu có, các quốc gia—và hầu như không có quốc gia nào ở phương Tây—có bất kỳ phương tiện nào như vậy nữa. Và tất cả những người ưu tú thích nó theo cách đó. Do đó, “t́nh trạng ngoại lệ” ở khắp mọi nơi đă thay thế pháp quyền và, trên thực tế , là quy tắc.

Không có ǵ làm cho điều này rơ ràng hơn việc khóa máy COVID-19, nhiệm vụ đeo mặt nạ và các chỉ thị điều hành khác của các thống đốc và thị trưởng, những người không hề giả vờ hỏi ư kiến ​​​​các cơ quan lập pháp, ít gặp rắc rối hơn khi thông qua luật thực tế. Họ chỉ quyết định những ǵ họ muốn, và đó là điều đó.

Người Mỹ ban đầu sẵn sàng làm theo v́ họ sợ rằng COVID-19 sẽ trở thành thứ mà giai cấp thống trị và các “chuyên gia” vẫn khẳng định một cách dối trá rằng đó là: một bệnh dịch ngàn năm có một, dự kiến ​​sẽ giết chết hàng triệu người trong ṿng vài tháng. . Đến bây giờ, rơ ràng là loại virus này không phải như vậy. Nhưng “t́nh trạng ngoại lệ” vẫn c̣n.

Chúng ta có bao giờ lấy lại quyền tự do của ḿnh không? Và nếu vậy, bao nhiêu và ở mức độ nào? Agamben không lạc quan. Ông lưu ư rằng các sắc lệnh khẩn cấp thường được dỡ bỏ một cách chính thức, nhưng chỉ sau khi tất cả các tiền lệ cần thiết đă được thiết lập và các quy tắc mới được áp dụng. Sau đó, thường th́ các biện pháp được cho là “tạm thời” sau đó lại lặng lẽ được viết thành luật hoặc quy định thông thường . Ngay cả khi họ không làm như vậy, một dân số quen thuộc và hèn nhát sẽ khó tập trung ư chí để chống trả. Đó là điểm.

Agamben viết vào tháng Hai: “Phản ứng không cân xứng đối với một thứ ǵ đó không quá khác biệt so với bệnh cúm thông thường ảnh hưởng đến chúng ta hàng năm là khá rơ ràng. “Gần như thể, với việc chủ nghĩa khủng bố cạn kiệt như một nguyên nhân cho các biện pháp đặc biệt, việc phát minh ra một dịch bệnh đă đưa ra cái cớ lư tưởng để nhân rộng chúng ra ngoài mọi giới hạn.”

Bạn có thể đồng ư hoặc không đồng ư với đánh giá của Agamben về COVID-19 là “không quá khác biệt” so với bệnh cúm. Anh ấy không phải là nhà dịch tễ học—và một lần nữa, rất có thể bạn cũng vậy. Nhưng một đặc điểm mà cơn hoảng loạn COVID-19 chia sẻ với các “cuộc khủng hoảng” khác được trích dẫn để biện minh cho các biện pháp “bất thường” là sự nghi ngờ trở nên không được phép, những người bất đồng chính kiến ​​​​bị kiểm duyệt và thanh trừng. Đó là khoa học giải quyết!

Có lẽ. Mặc dù có rất nhiều nhà dịch tễ học thực tế, các nhà khoa học và bác sĩ khác không đồng ư. Hăy thử t́m các lập luận hợp lư của họ trên Google, Facebook hoặc Twitter. Bạn không thể.

Cho dù COVID-19 là ǵ, tác động của nó cho đến nay không có cách nào biện minh cho các biện pháp được cho là để ngăn chặn nó. Người ta có thể tự hỏi liệu mục đích thực sự của những biện pháp đó có phải là để ngăn chặn chúng ta hay không . Từ làm ǵ?

Trong mọi trường hợp, trong trường hợp Trump thua, hăy mong đợi nhiều hơn. Joe Biden đă hơn một lần đe dọa sẽ áp đặt lệnh phong tỏa toàn quốc và các lệnh bắt buộc khác—nếu “các chuyên gia” nói rằng chúng được yêu cầu. Nhưng mối quan hệ giữa “chuyên môn” bị cáo buộc và quyền lực của giai cấp thống trị là âm dương loạn luân đến mức không thể nói cái này kết thúc và cái kia bắt đầu từ đâu. Có phải các “chuyên gia” muốn nhốt chúng ta và dựa vào các đồng minh của họ trong hội trường quyền lực để làm công việc bẩn thỉu? Hay những người có quyền lực sử dụng các “chuyên gia” để biện minh cho những ǵ họ muốn làm? Là cả hai? Nó có quan trọng không?

 

Thời hạn sử dụng hạn chế?

Sẽ an toàn khi cho rằng một chút, nếu có, trong số những điều trên là ngoài tầm với nếu hoặc khi Cánh tả cuối cùng đạt được sự thống trị hoàn toàn. Về cơ bản, họ đă xây dựng chế độ mà họ muốn. Cấu trúc đă hoàn thành 70% chưa? Tám mươi? Dù sao th́ cũng hơn 50 rồi.

Thực tế là họ đă đạt được điều này nhiều hơn cho thấy rằng tham vọng của họ có thể thực hiện được trong một thời gian. Nhưng bao lâu?

Vào giữa thế kỷ trước, Leo Strauss đă cảnh báo:

Giờ đây, chúng ta đang đối mặt với một chế độ chuyên chế có nguy cơ trở thành, nhờ vào việc “chinh phục tự nhiên” và đặc biệt là bản chất con người, điều mà chưa một chế độ chuyên chế nào trước đây từng trở thành: vĩnh viễn và phổ quát. Đối mặt với khả năng thay thế kinh hoàng rằng con người, hoặc tư duy của con người, phải được tập thể hóa bằng một cú đánh và không thương xót hoặc bằng các quy tŕnh chậm răi và nhẹ nhàng, chúng ta buộc phải tự hỏi làm thế nào chúng ta có thể thoát khỏi t́nh trạng khó xử này.

Chế độ cụ thể mà Strauss đề cập kéo dài 72 năm - một thời gian dài đối với một hệ thống quá trái ngược với bản chất con người, nhưng ngắn hơn nhiều chế độ chuyên chế trong lịch sử. Cuộc chinh phục bản chất con người mà Strauss nói đến dường như đă thoát khỏi tầm kiểm soát của chủ nghĩa cộng sản.

Liệu giai cấp thống trị của chúng ta có thể loại trừ một nửa dân số trở lên khỏi mọi quyền lực chính trị trong ṿng 27 năm, ít hơn nhiều so với 72 năm không?

Hay giấc mơ cánh tả giờ đă nằm trong tầm tay? Liệu loại thuốc độc hại, khiêu dâm và công nghệ và tất cả các công cụ khác mà giai cấp thống trị sử dụng để b́nh định công dân và tập thể hóa tư tưởng con người có thể đạt được điều mà các chế độ chuyên chế của thế kỷ trước không thể?

Nếu Tổng thống Trump thua, chúng tôi sẽ t́m ra.

 

 

Michael Anton là giảng viên và nghiên cứu viên tại Đại học Hillsdale và là thành viên cao cấp tại Viện Claremont.

https://spj.science.org/page/icomputing/si/intelligent-communications

https://www.naturalnews.com/2022-10-07-david-martin-covid-vaccines-will-kill-700m.html

https://www.simplelists.com/nfu/msg/20213148/

https://noqreport.com/2022/10/07/700-million-people-will-die-from-covid-injections-says-dr-david-martin/

https://www.worldtribune.com/dr-david-martin-700-million-worldwide-will-die-from-covid-shots-by-2028/

https://principia-scientific.com/700-million-worldwide-die-cv19-vax-2028/

https://www.freedomsphoenix.com/News/328361-2022-07-08-david-martin-says-700-million-worldwide-will-die-from-covid.htm

https://www.redvoicemedia.com/video/2022/06/700-million-worldwide-will-die-from-the-shot-by-2028-dr-david-martin-video-interview/

https://www.financialsurvivalnetwork.com/2022/06/700-million-worldwide-will-die-from-covid-19-vaccine-by-2028-dr-david-martin/

https://www.reddit.com/r/DebateVaccines/comments/vsg0qf/700_million_worldwide_will_die_from_cv19_vax_by/

https://expose-news.com/2022/10/05/expert-claims-covid-vaccines-will-kill-700-million/

http://fromthetrenchesworldreport.com/700-million-worldwide-will-die-from-covid-19-vaxx-by-2028-dr-david-martin/304223

https://usawatchdog.com/up-to-700-million-worldwide-will-die-from-cv19-vax-by-2028-dr-david-martin/

https://thefreeonline.com/2022/10/13/expert-estimates-toxic-covid-vaccines-will-kill-up-to-700-million-of-us-by-2028-david-martin-phd/

https://www.bitchute.com/video/CbZU9B4fNlQy/

https://www.newsbreak.com/

https://charleswright1.substack.com/p/david-martin-updates-vaccineremdesivir

https://freedomwatch.org/

https://menafn.com/

 

https://www.scrollmagazine.net/

https://scroll.in/magazine/

https://www.smashingmagazine.com/articles/

https://www.thescrollmag.co.uk/

https://abovethelaw.com/

 

Vô Tổ Quốc Mất Danh Dự Vô Trách Nhiệm

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

The NewYorker .The NewYork Post .The Daily Caller .The Freedom Wire .The Total Conservative

 

THÁNG 11

The NewYorker .The NewYork Post .The Daily Caller .The Freedom Wire .The Total Conservative

 

THÁNG 10

 

THÁNG 9/2020

 

VĂN HÓA - LỊCH SỬ

 

TỔNG HỢP BÀI VỞ CÁC DIỄN ĐÀN

 

The NewYorker .The NewYork Post .The Daily Caller .The Freedom Wire .The Total Conservative

 

VẤN ĐỀ TÔN GIÁO

 

 


Tặng Kim Âu


Chính khí hạo nhiên! Tổ Quốc t́nh.
Nghĩa trung can đảm, cái thiên thanh.
Văn phong thảo phạt, quần hùng phục.
Sơn đỉnh vân phi, vạn lư tŕnh.


Thảo Đường Cư Sĩ.

 

SERVED IN A NOBLE CAUSE

 

 

 

 

Vietnamese commandos : hearing before the Select Committee on Intelligence

of the United States Senate, One Hundred Fourth Congress, second session ...

Wednesday, June 19, 1996

 

CLIP RELEASED JULY 21/2015

https://www.youtube.com/watch?list=PLEr4wlBhmZ8qYiZf7TfA6sNE8qjhOHDR6&v=6il0C0UU8Qg

  

 

US SENATE APPROVED VIETNAMESE COMMANDOS COMPENSATION BILL

http://www.c-span.org/video/?73094-1/senate-session&start=15807

BẮT ĐẦU TỪ PHÚT 4:22:12 - 4:52:10  (13.20 - 13.50)

 


Liên lạc trang chủ

E Mail: kimau48@yahoo.com, kimau48@gmail.com

Cell: 404-593-4036

 

Những người lính một thời bị lăng quên: Viết Lại Lịch Sử

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


VIETNAMESE COMMANDOS

  1. Một Trang Lịch Sử

  2. Viết Lại Lịch Sử  Video

  3. Secret Army Secret War Video

  4. Đứng Đầu Ngọn Gió Video

  5. Con Người Bất Khuất Video

  6. Dấu Chân Biệt Kích Video

  7. Kiểm Lại Hồ Sơ Biệt Kích Video

  8. Huyền thoại về:"Những người lính một thời bị lăng quên" Kim Âu

  9. Phản Bội Kim Âu

  10. Tiếng Nói Công Lư Kim Âu

  11. Vietnam’s ‘Lost Commandos’ Gain Recognition in Senate

  12. President Unit Citation at Fort Bragg

  13. Vietnamese Commando never knew U.S. declared him dead

  14. Back from the dead

  15. Bill of Compensation

  16. Miami! Gian Hùng Lộ Mặt  Kim Âu 

  17. Honoring Vietnamese Commandos

  18. Honoring South Vietnamese Army

  19. Vietnamese Commandos Win Last Battle

  20. Uncommon Betrayal

  21. Go to congress

  22. Trong Gịng Lịch Sử Kim Âu

  23. Oplan 21 Kim Âu

  24. Biệt Kích Gỉa, Biệt Kích Thật Kim Âu

  25. Xuyên Tạc Lịch Sử Kim Âu

  26. Cảm Nghĩ Đầu Xuân (2011)

  27. Những Tên Miệng Hùm Gan Sứa Kim Âu

  28. Loretta Sanchez Không Hề Gian Dối Kim Âu

  29. Ăn Qủa Nhớ Kẻ Trồng Cây Kim Âu

  30. The Secret war against Hanoi Richard H. Shultz Jr.

  31. Lá Thư Tự Thú

  32. Người Tù Kiệt Xuất

  33. Hồi Chuông Báo Tử I

  34. Hồi Chuông Báo Tử II

  35. Hồi Chuông Báo Tử III

  36. Hồi Chuông Báo Tử IV

  37. Thư Trả Lời Mai Nhuệ Anh

  38. Thánh Nhân Vô Phí Vật

  39. Đặc Biệt Cho Nhóm 10%

  40. Phân Định Chính Tà

  41. Phân Định Chính Tà 1

  42. Phân Định Chính Tà 2

  43. Phân Định Chính Tà 3

  44. Hư Danh - Hư Cấu

  45. Kim Âu Trả Lời Phỏng Vấn Hồng Phúc

  46. Hồng Phúc Phỏng Vấn Tourison. Lê Ngung

  47. Sư Thật Về Nguyễn Hữu Luyện

  48. Tri Nhân Tri Diện Bất Tri Tâm

  49. Nguyên Uỷ Một Vụ Kiện

  50. Trả Lời Câu Hỏi Của Một Vi Hữu


 

 

Binh Thư Yếu Lược Trần Quốc Tuấn * Một Trang Lịch Sử

Vietnamese Commandos' History * Vietnamese Commandos vs US Government * Lost Army Commandos

Bill of Compensation * Never forget * Viết Lại Lịch Sử  Video * Secret Army Secret War Video

Đứng Đầu Ngọn Gió Video * Con Người Bất Khuất Video * Dấu Chân Biệt Kích Video * Kiểm Lại Hồ Sơ Biệt Kích Video

The Secret war against Hanoi Richard H. Shultz Jr.* Gulf of Tonkin Incident * Pentagon Bạch Hóa * The heart of a boy

U.S Debt Clock * Wall Street and the Bolshevik Revolution Antony C. Sutton

Wall Street and the Rise of Hitler Antony C. Sutton * None Dare Call It Conspiracy Gary Allen

Chiến Tranh Tiền Tệ (Currency War) * Confessions of an Economic Hit Man John Perkins

The World Order Eustace Mullin * Trăm Việt trên vùng định mệnh * Chính Đề Việt Nam Tùng Phong (dịch)

OSS vào Việt Nam 1945 Dixee R. Bartholomew - Feis * Lyndon Baines Johnson Library Musuem

Chủ Nghĩa Dân Tộc Sinh Tồn * Nguồn Gốc Dân Tộc Việt Nam B́nh Nguyên Lộc

Nghi Thức Ngoại Giao * Lễ Nghi Quân Cách * Sắc lệnh Cờ Vàng * Quốc Tế Cộng Sản

How Does a Bill Become Law? * New World Order * Diplomacy Protocol. PDF

The World Order Eustace Mullin * Why Vietnam? Archimedes L. A. Patti

Vietnam War Document * American Policy in Vietnam

Foreign Relations Vietnam Volum-1 * The Pentagon Papers * Pentagon Papers Archives

Vietnam and Southeast Asia Doc * Vietnam War Bibliogaphy * Công Ước LHQ về Luật Biển

CIA and NGOs * CIA And The Generals * CIA And The House Of Ngo * Global Slavery

Politics of Southeast Asia * Bên Gịng Lịch Sử

Dấu Binh Lửa * Đại Hội Toàn Quân? Phùng Ngọc Sa

Bách Việt  * Lược Sử Thích Ca  * Chủ thuyết Dân Tộc Sinh Tồn

Silenced! The Unsolved Murders of Immigrant Journalists in the USA. Juan Gonzales

Society of Professional Journalists: Code of Ethics download

Douglas Mac Arthur 1962 * Douglas Mac Arthur 1951 * John Hanson, President of the Continental Congress

Phương Pháp Biện Luận * Build your knowledge

To be good writer * Ca Dao -Tục Ngữ * Chùa Bái Đính * Hán Việt

Top 10 Crime Rates  * Lever Act * Espionage Act 1917 * Indochina War * Postdam * Selective Service Act

War Labor Board * War of Industries * War Production Board * WWII Weapon * Supply Enemy * Wold War II * OSS

Richest of The World * Truman Committee   * World Population * World Debt * US Debt Clock *

An Sinh Xă Hội - Cách T́m IP Email * Public Holiday * Funny National Days

Oil Clock * GlobalResearch * Realworldorder * Thirdworldtraveler * Thrivemovement *Prisonplanet.com *Infowars

Rally protest *Sơ Lược VềThuyền Nhân  *The Vietnamese Population in USA *Lam vs Ngo

VietUni * Funny National Days  * 1DayNotes   

Liên lạc trang chủ

E Mail: kimau48@yahoo.com, kimau48@gmail.com

Cell: 404-593-4036

 


 

 

MINH THỊ

NGƯỜI  QUỐC  GIA ĐẶT QUYỀN LỢI CỦA TỔ QUỐC VÀ DÂN TỘC LÊN BẢN VỊ TỐI THƯỢNG. KHÔNG TRANH QUYỀN ĐOẠT LỢI CHO CÁ NHÂN, PHE NHÓM, ĐẢNG PHÁI HAY BẦY ĐÀN TÔN GIÁO CỦA M̀NH.

NGƯỜI QUỐC  GIA BẢO VỆ LĂNH THỔ CỦA TIỀN NHẦN, GIỮ G̀N DI SẢN VĂN HÓA DÂN TỘC, ĐĂI LỌC VÀ KẾT HỢP HÀI H̉A VỚI VĂN  MINH VĂN HÓA TOÀN CẦU ĐỂ XÂY DỰNG CON NGƯỜI, XĂ HỘI VÀ ĐẤT NƯỚC VIỆT NAM CƯỜNG THỊNH PHÙ HỢP VỚI XU THẾ TIẾN BỘ CỦA NHÂN LOẠI.

Email: kimau48@yahoo.com or kimau48@gmail.com. Cell: 404-593-4036. Facebook: Kim Âu